]]>

4 tháng 12, 2013

giấc mơ

mai nầy em bỏ làm thơ
thôi thì người nhé giấc mơ cũng tàn
ngậm ngùi nghe gió thu sang
thôi thì muôn thuở lá vàng vẫn rơi
mai nầy ta bỏ cuộc chơi
chân đi tám hướng hồn vời một phương
lạnh lùng quên tiếng yêu thương
thôi thì sau trước cũng dường chiêm bao
mai nầy mây bỏ non cao
sông nào quên bến phố nào quên chân
đợi người nhắc chuyện phù vân
thu về cây nhớ nửa vầng trăng xưa
đợi chờ vàng võ tay đưa
em về đây nhớ người chưa gặp người
sầu ai chôn dưới giọng cười
hoàng hoa thu tửu gọi mời cố nhân
mưa về ướt áo bên sân
mưa về ướt ngọn cúc tần bơ vơ
mai nầy em bỏ làm thơ
mai nầy mình xóa giấc mơ nhé người.












thơ & tranh: trần thanh hương


26 tháng 10, 2013

một lần vẫn lạ

người có buồn khi trời vào thu
nhớ gì không khi ngắm sương mù
còn ai đứng đợi thời gian tới
ngẩn ngơ tìm đá viết câu thơ

mùa thu về nơi đó xa xôi
lá vàng chưa hay lá khô rồi
người một lần qua đời vẫn lạ
mây bên trời mây cứ chia phôi

mùa thu về nơi đây buồn thiu
mùa thu về nơi đây nhớ nhiều
người xưa thôi không còn đứng đợi
áo xưa chìm mấy ngã cô liêu

nhìn khói sông lòng bỗng dưng đau
hoa năm xưa hoa đã úa mầu
người năm xưa nay về qua đó
hỏi thầm lòng mình có quên nhau

người có buồn khi về bên sông
nhìn hoàng hôn ngỡ sóng trong lòng
ngỡ trăm đôi mắt về đâu đó
chỉ một mắt buồn trong mênh mông.

trần thanh hương

10 tháng 10, 2013

thu về

anh nhớ gì không mùa thu nơi đây
chiều không lên cao chiều xuống thật đầy
phố cũ em về phố hoài xa lạ
người đi qua rồi người mãi như mây

anh nhớ gì không chiều xưa mưa bay
anh nhớ gì không lá đỏ cây gầy
anh nhớ gì không một lần đứng đợi
lạnh buốt đường chiều lạnh cả vòng tay

em trở về đây mùa thu vừa sang
có nhốt đem theo một chút nắng vàng
trải dưói chân hiền khi chiều mưa tạnh
đâu biết vô tình nắng cũng gần tan

mùa thu lại về anh nhớ hay quên
mùa thu về đây trên xác lá mềm
có cây khô gầy đưa chiều vắng lạnh
có gió âm thầm tiễn nắng mong manh

mùa thu lại về anh buồn hay vui
nhớ mùa thu xưa có mắt ai cười
mây ở bên trời mây hoài lạc lối
người ở bên đời người mãi xa xôi.

trần thanh hương

11 tháng 9, 2013

buồn không

người về nơi đó buồn không
mây năm xưa có mênh mông cuối trời
mình cho nhau được mấy đời
mà sao sau trước chỉ lời đắng cay
chừ mùa hoa đã tàn phai
chừ em xưa đã quên cài nụ bông
chừ em xưa má thôi hồng
từ khi tay dắt tay bồng tay mang
dặn lòng lá vẫn còn xanh
sầu ai rụng sớm nhưng cành còn vương
dặn lòng tình mỏng như sương
người đi trăm hướng lời thương vẫn chờ
giọt buồn nhỏ xuống câu thơ
lệ buồn nhỏ xuống hững hờ ướt tay
mai về lạnh buốt bờ vai
son môi nhạt dấu giầy ai bước thầm
mai về quên chuyện trăm năm
quên cơn mơ buổi trăng rằm đã xa
người về ngõ cũ vàng hoa
mà nghe hiu hắt vàng tà áo xưa
người về ngõ cũ chiều mưa
mà nghe ray rứt mưa thưa nhạt nhòa
ngậm ngùi tìm bóng ngày qua
người về đâu có xót xa nhớ người.

trần thanh hương

20 tháng 8, 2013

về đây

về đây nghe lạnh trong chiều
về đây nhớ lại ít nhiều buổi xưa
về đây ngồi ngó cơn mưa
về đây nhìn xót xa đưa tháng ngày
về đây nghe tiếng thở dài
về đây tìm lại dấu hài đã xa
về đây nặng trĩu đời qua
về đây ngơ ngác mùa hoa đã vàng
ngậm ngùi nhắn gió mênh mang
về đây quên giấc mơ tàn rồi thôi.

trần thanh hương

12 tháng 7, 2013

kể chuyện

Anh bảo với em rằng
ngày xưa Mẹ kể chuyện
dù đẹp đến thế nào
cũng không là vĩnh viễn

Anh bảo xưa Mẹ kể
chuyện cổ tích thần tiên
nhưng dù vui cách mấy
cũng có khúc ưu phiền

ngày xưa em còn nhớ
đi tìm những ước mơ
dệt thành câu thơ nhỏ
nhưng thơ thiếu chữ ngờ

từ bước chân vào đời
mộng mơ dần rụng rơi
vẫn thèm nghe Mẹ kể
dẫu biết quá xa vời

Anh bảo xưa Mẹ kể
chuyện thần thánh liêu trai
nhưng dù hay cách mấy
cũng không thể kéo dài

chuyện mình không thần tiên
chuyện mình nhiều ưu phiền
hai ta cùng mệt mỏi
trong mỗi góc đời riêng

bao năm tháng dần trôi
ngày êm vui qua rồi
đời không như chuyện kể
nên mình đành chia phôi

Anh ơi lời anh bảo
và chuyện kể ngày xưa
cả hai cùng hư ảo
cùng nhạt nhòa trong mưa.

trần thanh hương


9 tháng 7, 2013

mùa hoa

mùa nầy hoa lê nở trắng
mùa nầy chim sáo sang sông
người xưa thôi đùa trong nắng
hôm nao bỏ lớp theo chồng

mùa nầy năm xưa người đợi
dường như hoa nở nhiều hơn
đâu hay đời qua rất vội
mơ xưa đã héo trong hồn

người về bên sông nhắn gió
người về đâu có buồn không?
ngẩn ngơ nhắc thầm ai đó
xa nhau đã mấy xuân hồng

người đi mùa xưa có đợi
ai về áo mỏng bên sông
tóc mây mấy lần mưa gội
đêm nao nhớ thoáng hương nồng

là thôi ngày thơ đã hết
nghẹn ngào mắt đỏ mưa bay
là thôi tình thơ đã chết
bơ vơ bóng nhỏ đường dài

mùa nầy hoa lê vẫn trắng
mùa nầy sáo vẫn sang sông
người xưa nghe lòng hoang vắng
từ khi khăn áo theo chồng.

trần thanh hương


24 tháng 6, 2013

Vài cảm nghĩ về hai bài thơ "Một thuở" & "Nhìn quanh"

Thỉnh thoảng tôi mở cửa Internet đón gió nhận hương của trang thơ Thanh Hương. Rất đều đặn như con tằm, mỗi tháng TH nhả ra một hay hai bài thơ để gieo vào gió.
TH có thiên khiếu dùng chữ ít theo định nghĩa của từ điển nhưng diễn tả được cảm xúc của mình.
Từ điển có cụm từ suy nghĩ bâng khuâng , không có gió bâng khuâng
Từ điển có cụm từ đường quanh co, không có hồn quanh co v.v…
Còn nhiều lắm……
Đọc bài «Nhìn quanh» của tháng 6, những câu thơ khởi đầu mỗi đoạn người đợi người… người xa người… người chờ người… Khi xem lại những bài thơ năm 2012, tháng 5 tôi thấy Thanh Hương đã có đăng một bài thơ

Một thuở
người chờ người một thuở
mây mù quán năm xưa
người đợi người một thuở
bâng khuâng gió giao mùa

đi tìm nhau mấy thuở
mệt nhoài bước tha hương
quanh co hồn trăn trở
yêu nhau cũng vô thường

người đợi người bên hiên
quán năm xưa muộn phiền
đưa nhau chiều gió lạnh
cây gầy nhạt nắng nghiêng

người chờ người trăm năm
tình như sương trên cành
bơ vơ hồn lá rụng
tan theo đời mong manh.

Cũng người chờ đợi người… Một kỷ niệm được gợi lại qua hai bài thơ với hai tựa đề khác nhau khiến tôi đọc kỹ và so sánh 2 bài.

Trong bài thơ Một thuở, nơi hẹn nhau là quán năm xưa được nhắc lại hai lần.
Chờ đợi chỉ là kỷ niệm của « một thuở » ngày xưa, một khoảnh khắc, không dài lâu như gió giao mùa… như sương trên cành… mong manh vì « yêu nhau cũng vô thường », không gắn bó như chỉ nhắc lại rồi sẽ quên mau. Nhưng làm sao quên khi «hồn còn trăn trở». Rồi năm nay 2013 TH khơi lại kỷ niệm năm nào

Nhìn quanh
người đợi người như bến đợi sông
nghìn năm sau vẫn mãi tang bồng
mây xưa đã lạc về muôn nẻo
đâu biết nơi nào để ngóng trông

người xa người như lá xa cây
rụng xuống theo cơn gió lên đầy
gió đưa xác lá về xa tắp
xa cả một trời lạnh áo bay

người bỏ người như đò bỏ sông
neo trăm năm lỡ kiếp phiêu bồng
sóng đưa đò dạt về muôn phía
có một phía nào không mênh mông

người chờ người mãi có buồn không
lòng xa xôi lòng không như lòng
lỡ câu hò hẹn còn câu hứa
lỡ bước đời thôi hết trông mong

người đợi người nghe tiếng âm u
người nhìn quanh tìm kiếm mịt mù
mắt xưa đã lạc vào quên lãng
thơ xưa đành gởi cõi thiên thu.

Đọc thoáng qua tên bài thơ làm tôi thấy lạ vì chưa nắm được ý của tác giả. Hiểu ra thì TH chọn tựa ngắn «nhìn quanh» để diễn tả trọn tâm lý người đợi.
Khi đã bị một lần lỗi hẹn, người đợi không mấy tin tưởng, nơi hẹn lần nầy là ở bến đò con sông, chỉ có một đường tới để gặp nhau, không có đường nào khác nhưng nhìn tứ phía, nhìn trời, nhìn mây, nhìn cây, nhìn lá…, chỉ thấy điềm xa cách chia ly (lá xa cây thay vì lá rụng, đò bỏ sông thay vì đò rời bến) đó là tâm trạng đợi chờ không hy vọng
mây xưa đã lạc về muôn nẻo...
gió đưa xác lá về xa tắp…

Tuyệt vọng đợi, nên hờn trách người xa người như lá xa cây… người bỏ người như đò bỏ sông… cuối cùng tự an ủi, tự hỏi
người chờ người mãi có buồn không...
lỡ câu hò hẹn còn câu hứa …
Thôi, không muốn nhìn, không muốn thấy cảnh đơn côi đợi chờ và - có lẽ - không muốn cả làm thơ gợi lại kỷ niệm nữa
mắt xưa đã lạc vào quên lãng
thơ xưa đành gởi cõi thiên thu


Trong 2 bài thơ TH dùng chữ « người », không nói anh, nói em, nói nàng, nói tôi… mà nói trổng, theo tiếng Pháp là « on », pronom impersonnel cho ta hiểu rằng là đã xa cách, đã lợt lạt rồi nên không muốn gọi tên nhắc tên ai nữa, rằng chuyện xa xưa đã hoặc sẽ xóa nhòa trong ký ức cho nên đành đem thơ xưa gởi vào cõi thiên thu vậy.
(Thế nhưng "cõi thiên thu chứa thơ" hay "thơ chứa cõi thiên thu" vậy?)
Có lẽ đó chỉ là một cố gắng tự hứa bởi vì sau bài "Một thuở" viết năm 2012, kỷ niệm hẹn hò đợi chờ ở bến đò lại được nhiều lần gợi lại trong những bài từ đầu năm 2013 như
bơ vơ đứng giữa mênh mông một người…
(Rất xa)
có tôi còn dại khờ đứng ngóng…
(Điều gì)
có con đò bỏ bến sang sông…
sông quên đò người có quên không ?
(Tiếng gọi)

Mỗi bài thơ của TH là một bức tranh « không hình », tuyệt hầu hết chỉ là cảnh bến đò, núi sông, trời, mây, cây lá…, cảnh sông Hương núi Ngự thân yêu của TH, được vẽ bằng những vần thơ đượm nhiều màu sắc, có nắng, có trăng, có gió lạnh... giúp chúng ta tưởng tượng đang ngắm nhiều bức tranh cùng một cảnh mà khác mùa, biến thiên theo sự xúc động của tác giả. Điều nầy cũng dễ hiểu khi biết TH cũng thích cầm cọ vẽ tranh dù không chuyên nghiệp.

Muốn quên nhưng làm sao quên khi sống nơi đất lạ quê người, TH vẫn luôn nhớ tới con đò, tới dòng sông quê cũ. Và dường như luôn luôn, cùng với hình ảnh quê nhà, thì hình ảnh đợi chờ người yêu năm nào lại cùng lúc hiện về trong ký ức.

Tôi tin rằng một ngày nào đó khi Thanh Hương được trở về sống ở quê hương an lạc, nhìn con đò dòng sông còn đó, hết còn nghe tiếng âm u mà chỉ có tiếng cười rộn rả, không còn cảnh mịt mù mà chỉ có khung trời tươi sáng, lúc ấy, hẳn là những kỷ niệm xa cách đau buồn sẽ lùi xa, sẽ tan biến trong niềm vui hạnh ngộ trên quê nhà yêu dấu.

Phạm Hữu Thành

 

Phạm Hữu Thành tốt nghiệp và hành nghề Bác sĩ Y khoa tại Paris.
Từ một năm nay ông về hưu trí và hoạt động đóng góp nhiều hơn cho việc duy trì văn hóa VN trong cộng đồng người Việt ở Pháp.
 

10 tháng 6, 2013

hỏi nhau

một đôi lần nhìn xuống thế gian
Chúa trên cao hẳn rất ngỡ ngàng
bên nhau mà vẫn dài xa cách
chắc bao lần Chúa đã ăn năn

một đôi lần đứng trước trăng sao
Chúa trên cao có thấy nghẹn ngào
đóng đinh thập giá thêm lần nữa
chắc chi lòng Chúa bớt thương đau

Chúa có buồn khi thấy chúng ta
xa nhau từ buổi trăng chưa già
khi thơ chưa lạnh và khi tóc
chưa đủ dài đo nỗi xót xa

Chúa hẳn buồn khi nghe chúng ta
nói yêu thương nhưng thiếu thật thà
ngại ngùng lẩn tránh câu gian dối
cửa thiên đường mãi chỉ xa xa

Chúa chắc buồn khi biết chúng ta
tìm nhau chỉ để đau thương và
quên nhau như nắng vàng quên áo
một thuở nào mất dấu kiêu sa

đời có buồn vì chứa chúng ta
nói thương yêu mà chẳng thật thà
nhạc xưa chép lại còn sai điệu
thơ cũ ngâm hoài chẳng thiết tha

Chúa sẽ buồn vì thấy chúng ta
gặp nhau rồi xa nhau như là
mây bay gặp núi nghìn năm đứng
núi mây chìm giữa cõi bao la.

trần thanh hương

3 tháng 6, 2013

nhìn quanh

người đợi người như bến đợi sông
nghìn năm sau vẫn mãi tang bồng
mây xưa đã lạc về muôn nẻo
đâu biết nơi nào để ngóng trông

người xa người như lá xa cây
rụng xuống theo cơn gió lên đầy
gió đưa xác lá về xa tắp
xa cả một trời lạnh áo bay

người bỏ người như đò bỏ sông
neo trăm năm lỡ kiếp phiêu bồng
sóng đưa đò dạt về muôn phía
có một phía nào không mênh mông

người chờ người mãi có buồn không
lòng xa xôi lòng không như lòng
lỡ câu hò hẹn còn câu hứa
lỡ bước đời thôi hết trông mong

người đợi người nghe tiếng âm u
người nhìn quanh tìm kiếm mịt mù
mắt xưa đã lạc vào quên lãng
thơ xưa đành gởi cõi thiên thu.

trần thanh hương

7 tháng 5, 2013

rất xa

bao năm tìm kiếm hư vô
bao năm tìm kiếm mơ hồ viễn vông
trăm năm chờ giữa mênh mông
nghìn năm đuổi bắt hư không mệt nhoài
mai về nhớ lại vòng tay
mù trong ký ức những ngày rất xa
hồn cây vàng lá mùa qua
hồn ai thăm thẳm vàng tà áo xưa
người đi qua ngõ chiều mưa
ngẩn ngơ tìm chút hương thừa đã tan
người đi chia nửa vầng trăng
chia câu thơ cũ chia năm tháng buồn
người đi giữ nắng trên nguồn
giữ trăm con nước giữ luôn giọng cười
người đi tay nhỏ gọi mời
đâu hay tình đã một thời xa xăm
người đi ôm gió mong manh
đâu hay hạnh phúc đã thành thương đau
thì thôi đành lỡ câu chào
thì thôi đành mất ngọt ngào thuở xưa
tay gầy không đủ che mưa
thơ mềm không đủ ngăn ngừa biệt ly
ngậm ngùi hỏi nhỏ buồn chi
hợp tan là chuyện khác gì gió mây
một lần chân bước qua đây
đời buồn như gió heo may cuối mùa
mai về dưới cội tùng xưa
thương con chim hót chiều mưa nghẹn ngào
mai về ngắm cội hoa đào
thương cho tình đã lạc vào cõi không
mai về lạnh gió bên sông
bơ vơ đứng giữa mênh mông một người.

trần thanh hương
 

20 tháng 3, 2013

điều gì

có điều gì thật buồn trong tôi
có tình thương vừa đi xa rồi
có tôi còn dại khờ đứng ngóng
giữa chợ đời giữa bóng đêm trôi

có giọng cười đã bỏ đi xa
có ngày vui theo tháng năm nhòa
có ai về ngậm ngùi bước nhỏ
rất âm thầm tiễn bóng xuân qua

có con đò bỏ bến sang sông
có người tìm yên vui bên chồng
một đôi lần ngoảnh nhìn trở lại
sông quên đò người có quên không

đời vốn buồn hay đời không vui
mà nhìn quanh sao quá ngậm ngùi
chia cho người một vài hờn tủi
mai qua đời chỉ có đơn côi

có cây buồn rủ bóng trong đêm
có người ngồi nhìn trăng bên thềm
nghe âm thầm trăm lời réo gọi
của lòng mình một thuở chông chênh

có điều gì tan nát trong tôi
có niềm tin đã bỏ đi rồi
có tôi còn ngu ngơ đứng đợi
giữa vô tình giữa gió mưa rơi.

trần thanh hương

14 tháng 3, 2013

nửa câu thơ

em nằm một núi cô đơn
em ngồi một biển đầy hồn thương đau
em đi gió gọi mưa chào
em về một cõi hư hao đợi chờ
gởi cho đời nửa câu thơ
gởi cho người nửa cơn mơ thật hiền
gởi cho anh chút muộn phiền
gởi cho anh chút sầu nghiêng xuống đời
gởi cho anh tiếng thay lời
gởi cho anh bóng một thời buồn tênh
em về hỏi nắng mông mênh
rằng mây xưa đã lênh đênh chốn nào
em về hỏi áng mưa rào
rằng hương xưa có bay vào cõi không
gởi cho anh gió đêm nồng
gởi cho anh chút mây hồng cuối thu
gởi cho anh cõi sa mù
gởi cho anh mãi cho dù… hết trơn
cuối đời chẳng có gì hơn
gởi cho nhau chút giận hờn rồi thôi.

trần thanh hương

9 tháng 3, 2013

đã xưa

hôm nay ngồi hong tóc
nhớ lại ngày xa xưa
khi chiều rưng rưng khóc
có người chờ trong mưa

kỷ niệm buồn như đá
hằn dấu vết thời gian
mắt người buồn như lá
khô bay buổi hạ tàn

mấy mùa hoa đã qua
bóng ngày xưa nhạt nhòa
mịt mờ năm tháng cũ
theo mưa đời trôi xa

hôm nay buồn muốn khóc
nhớ đến người trong mưa
lá cây còn xanh tóc
sao tình mình đã xưa.

trần thanh hương

4 tháng 3, 2013

cổ tích

anh ơi mình đã xa rồi nhỉ
tóc trắng thời gian có nhuộm mầu
lối nhỏ anh về ai có hỏi
rằng người xưa đã lạc về đâu

anh ơi ngày cũ chừng xa lắc
em kể ai nghe chuyện chúng mình
hiên vắng thềm khuya mưa hiu hắt
nghẹn ngào gõ nhịp rối lời kinh

là thôi tình cũng buồn như nắng
trải dưới chân son buổi hạ tàn
anh cất giùm em câu thơ ngắn
chôn theo cùng với tháng năm tan

anh ơi phương đó nhiều mây phủ
che bóng người thương chắn gió lành
từ em quen với đời khuê phụ
chuyện chúng mình cổ tích thôi anh.
 
trần thanh hương

4 tháng 2, 2013

tiếng gọi

hôm xưa người đi trời nắng hay mưa
hôm xưa người đi hình như giao mùa
lá có rụng vàng hay vừa chớm đỏ
cây có âm thầm mỏi nhánh tay đưa

hôm xưa người đi lòng vấn vương chi
hôm xưa người đi có nhớ nhung gì
áo trắng qua cầu bao lần ngoảnh lại
tóc rối mây chiều thương nhớ lên mi

hôm nay người về đò có sang sông
hôm nay người về trời xanh hay hồng
lối cũ năm nào có còn áo lụa
thấp thoáng bên trời trong nắng mênh mông

hôm nay người về mắt hết chờ mong
hôm nay người về tàn phai hương lòng
tìm bóng ai chừ chỉ còn tiếng gọi
của tháng năm nào xa hút hư không

hôm nay người về trăng có tròn hơn
hôm xưa người đi trăng chắc dỗi hờn
hôm nay người về chỉ còn bến lạ
sông đã quên đò, người có quên… không?

trần thanh hương

18 tháng 1, 2013

tạ lòng người

tạ lỗi người đã nói thương tôi
tình ta như nắng cuối chân trời
ai đem thơ tạc vào duyên cũ
để một mình ôm nhớ xa xôi

tạ lỗi người dù đã chia phôi
tình tan như gió thoảng bên đồi
ai đem mây níu vầng trăng ảo
tôi một mình níu bóng đêm trôi

tạ lỗi người với tiếng ăn năn
vòng tay xưa môi mắt ân cần
là thôi biền biệt nghìn năm nữa
vẫn một mình tôi ngóng xa xăm

tạ lỗi người đã lỡ trăm năm
tình đi như nước cuốn theo dòng
người như mây lạc về phương bắc
tôi một mình níu gió phương nam

tạ lỗi người đã nói yêu tôi
tình ta như gió chướng bên trời
như câu thơ lỡ vần sai điệu
tạ lòng người tạ nỗi đau tôi.

trần thanh hương

15 tháng 1, 2013

thánh giá

tôi về chép lại câu thơ
gởi nhau bài học ngu ngơ một đời
tôi về ghi lại mấy lời
tặng nhau hư ảo một thời đã xa
quỳ xin đời chẳng thứ tha
quỳ dâng nhau một chút quà vong thân
mai sau tình xích lại gần
là khi mình đã mấy lần quay lưng
đôi khi tình đến nửa chừng
như cây thánh giá giữa đường Chúa trao
về nơi nao đi phương nào
xoay ngang vác dọc vẫn vào nỗi đau
mang cây thánh giá cùng nhau
người ơi sao nặng niềm đau cuối đời.

trần thanh hương

9 tháng 1, 2013

Một thoáng rồi thôi

Em chợt đến như một cơn gió nhẹ
Từ phương nào thổi đến những chiêm bao
Những buổi sáng tiếng chim chào lảnh lót
Anh đợi tình yêu đến với ngọt ngào

Em là gió nghìn phương anh vẫn nhớ
Tình là mây trăm hướng biết đâu chờ
Có phải chỉ là mộng ảo trong mơ
Được là mất lẽ nào em chẳng hiểu?

Một thoáng rồi thôi tình người viễn xứ
Cũng qua mau như một áng mây chiều
Thôi giữ làm chi những lời hẹn ước
Nắng tắt rồi, sao bỗng thấy cô liêu.

Mây Tần

      

2 tháng 1, 2013

đâu hay

ở một nơi nào thật xa
chiều em qua đó nghiêng tà áo bay
ở một nơi nào heo may
chiều em qua đó lòng lay lắt buồn
có bao nhiêu lá trên rừng
ai ngơ ngẩn níu cho đừng rụng thêm
đi về ngày tháng mông mênh
ai đem trăng cũ bỏ quên bên thềm
có câu thơ cổ êm đềm
ai đem bỏ nốt cuối ghềnh đầu sông
đi về hỏi nhỏ hư không
trăm năm sau có còn trông một người
tóc che giấu khẽ môi cười
giấu sâu thêm nữa vạn lời đắng cay
đi về hỏi lá trên cây
ai đem nắng buộc vào mây cuối trời
ở một nơi nào xa vời
chiều em qua đó tiếc đời thơ ngây
ở một nơi nào mưa bay
chiều em qua đó đâu hay…vắng người.

trần thanh hương