người đợi người như bến đợi sông
nghìn năm sau vẫn mãi tang bồng
mây xưa đã lạc về muôn nẻo
đâu biết nơi nào để ngóng trông
người xa người như lá xa cây
rụng xuống theo cơn gió lên đầy
gió đưa xác lá về xa tắp
xa cả một trời lạnh áo bay
người bỏ người như đò bỏ sông
neo trăm năm lỡ kiếp phiêu bồng
sóng đưa đò dạt về muôn phía
có một phía nào không mênh mông
người chờ người mãi có buồn không
lòng xa xôi lòng không như lòng
lỡ câu hò hẹn còn câu hứa
lỡ bước đời thôi hết trông mong
người đợi người nghe tiếng âm u
người nhìn quanh tìm kiếm mịt mù
mắt xưa đã lạc vào quên lãng
thơ xưa đành gởi cõi thiên thu.
nghìn năm sau vẫn mãi tang bồng
mây xưa đã lạc về muôn nẻo
đâu biết nơi nào để ngóng trông
người xa người như lá xa cây
rụng xuống theo cơn gió lên đầy
gió đưa xác lá về xa tắp
xa cả một trời lạnh áo bay
người bỏ người như đò bỏ sông
neo trăm năm lỡ kiếp phiêu bồng
sóng đưa đò dạt về muôn phía
có một phía nào không mênh mông
người chờ người mãi có buồn không
lòng xa xôi lòng không như lòng
lỡ câu hò hẹn còn câu hứa
lỡ bước đời thôi hết trông mong
người đợi người nghe tiếng âm u
người nhìn quanh tìm kiếm mịt mù
mắt xưa đã lạc vào quên lãng
thơ xưa đành gởi cõi thiên thu.
trần thanh hương