ở một nơi nào thật xa
chiều em qua đó nghiêng tà áo bay
ở một nơi nào heo may
chiều em qua đó lòng lay lắt buồn
có bao nhiêu lá trên rừng
ai ngơ ngẩn níu cho đừng rụng thêm
đi về ngày tháng mông mênh
ai đem trăng cũ bỏ quên bên thềm
có câu thơ cổ êm đềm
ai đem bỏ nốt cuối ghềnh đầu sông
đi về hỏi nhỏ hư không
trăm năm sau có còn trông một người
tóc che giấu khẽ môi cười
giấu sâu thêm nữa vạn lời đắng cay
đi về hỏi lá trên cây
ai đem nắng buộc vào mây cuối trời
ở một nơi nào xa vời
chiều em qua đó tiếc đời thơ ngây
ở một nơi nào mưa bay
chiều em qua đó đâu hay…vắng người.
chiều em qua đó nghiêng tà áo bay
ở một nơi nào heo may
chiều em qua đó lòng lay lắt buồn
có bao nhiêu lá trên rừng
ai ngơ ngẩn níu cho đừng rụng thêm
đi về ngày tháng mông mênh
ai đem trăng cũ bỏ quên bên thềm
có câu thơ cổ êm đềm
ai đem bỏ nốt cuối ghềnh đầu sông
đi về hỏi nhỏ hư không
trăm năm sau có còn trông một người
tóc che giấu khẽ môi cười
giấu sâu thêm nữa vạn lời đắng cay
đi về hỏi lá trên cây
ai đem nắng buộc vào mây cuối trời
ở một nơi nào xa vời
chiều em qua đó tiếc đời thơ ngây
ở một nơi nào mưa bay
chiều em qua đó đâu hay…vắng người.
trần thanh hương