người gọi người nghe tiếng gì không
sao thanh âm quặn thắt trong lòng
nghe trăm con nước về trên sóng
nghe bạc đầu sông lạnh tới nguồn
đêm hỏi ngày có khác gì không
lá hỏi cây sao vắng hương nồng
yêu nhau dẫu biết tình vô vọng
hai ngã xa vời vẫn ngóng trông
núi ngó trời có thấy gì không
nghe mênh mông tiếng gió xa gần
mây xưa lạc nẻo về muôn ngã
bỏ mặc mưa buồn vương gót chân
sông lặng nhìn núi đứng bơ vơ
dạt về đâu những thoáng mong chờ
núi hiu hắt đợi niềm đau tới
sông cũng lạnh buồn trong cõi thơ
người hỏi người có biết gì hơn
chuyện yêu thương sao cũng vô thường
mây xưa cũng vội tan theo gió
sông núi sao đành chia mấy phương.
trần thanh hương