cho dù người đã xa xôi
chắc gì người sẽ hết đời sầu đau
cho dù mình muốn xa nhau
chắc gì mình sẽ quên mau hỡi người
cho dù đêm ngóng xa vời
cho dù ngày đứng cuối trời gió mưa
chắc gì quên mắt xa xưa
chắc gì quên được lời thưa thuở nào
cửa xưa người đã bước vào
chắc gì mở được mây rào mà ra
cho dù năm tháng phôi pha
chắc gì tôi hết xót xa giận hờn
ừ thì sợi khói đành buông
ừ thì giọt nắng cuối đường cũng tan
cho dù tình hết gian nan
chắc gì lòng hết mênh mang giữa đời
tim đau xé nát môi cười
chắc gì quên được một người dẫu xa.
trần thanh hương