hẳn là không có gì tiếc hận
khi chúng mình mỗi đứa một nơi
khi yêu thương biến thành trái đắng
ngày vui xưa ai lấy đi rồi
hẳn là không có gì bội bạc
khi chúng mình nói tiếng chia phôi
mây xưa đã tan vào quên lãng
người năm xưa cũng đã qua đời
hẳn là không có gì sầu tủi
ngày tôi về lạnh gió thu đông
con chim nhỏ co mình trong tổ
tìm hoang mang một thoáng hương gần
hẳn là không còn chi nữa cả
người nhớ gì một buổi xa xưa
có tôi về cửa lòng buông thả
sợi khói tình ta níu cũng thừa
hẳn là thôi không còn chi hết
chuyện chúng mình như khói như mây
người xa rồi người đâu còn biết
hồn tôi sao cỏ úa mọc đầy.
thơ & tranh: trần thanh hương