Nếu thứ hai là ngày mà tôi (và rất nhiều người khác nữa) ghét nhất trong tuần thì thứ sáu lại là ngày mà tôi (và cũng rất nhiều người khác nữa) thích nhất trong tuần. Ý nghĩ sắp có 2 ngày week end giúp tôi phấn chấn tinh thần hơn để "đi cày" với y phục "décontracté" của ngày thứ sáu, casual day.
Sáng nay đài France Info nói về tin ngày hôm qua (thứ năm 26/5) ở Paris, cơ quan lo cho người thất nghiệp (Pôle Emploi) đã mở một cuộc tuyển chọn giáo chức để thay thế cho khoảng 4000 người về hưu trí vào niên khóa 2011-2012, nhưng chỉ có 500 người nộp đơn mà hầu hết các ứng viên lại là những người không có việc làm và thuộc các ngành nghề khác, đúng là "chuyện khó tin nhưng có thật" đang xảy ra ở một đất nước có hơn 4 triệu người thất nghiệp. Có rất nhiều giải thích được đưa ra từ mọi phía, giải thích nào cũng hay, cũng đúng, cũng có lý hết cả… nhưng không vì thế mà nước Pháp sẽ có thêm đủ giáo chức cho niên học tới…
Ở một ngã tư đèn đỏ, một người đàn ông mù cầm chiếc gậy trắng để dò đường đang đứng đợi, ông không thể biết được khi nào thì đèn xanh để có thể băng qua đường. Từ xa tôi đã thấy ông và thầm mong có người nào đó đến dẫn giùm ông qua đường, nhưng khi tôi tới nơi, đèn đỏ nên xe phải ngừng lại, vẫn chưa có ai đến giúp mặc dù trên lề đường, chung quanh ông rất đông bộ hành qua lại. Tôi phân vân nửa muốn chạy đến giúp ông, nửa không dám bỏ chiếc xe nằm nghênh ngang giữa đường trong giờ cao điểm nầy, sẽ gây kẹt xe náo loạn và cũng sẽ bị chửi náo loạn, mấy đứa đồng nghiệp tây vẫn hay nhắc nhở tôi "trop bon, trop con" (quá tốt tức là quá ngu). Đèn xanh, tôi tiếp tục chạy , nhìn vào kính chiếu hậu thấy cái dáng gầy gò cao lênh khênh của người đàn ông mù vẫn bất động trong dòng người qua lại…
Chiều thứ sáu được ra về sớm hơn những chiều khác trong tuần, tôi ghé vào một siêu thị gần nhà. Đang là mùa của trái dâu tươi, "chờ mong em chín đỏ trái dâu…" , có ai chờ mong tôi đến chín vàng trái xoài, trái mít như Cung Trầm Tưởng chờ người yêu đến chín đỏ trái dâu không nhỉ? Chọn hai gói dâu thật tươi ở dãy trên cao bỏ vào xe đẩy, quay qua bên cạnh tôi thấy một người đàn ông khoảng trung niên đang ngồi trên một chiếc xe lăn, mắt ông nhìn lên những gói dâu ở dãy cao nhất mà tôi vừa lấy, đoán là ông muốn có gói dâu tươi thay vì lấy những gói ở dưới thấp đã bị bầm dập khá nhiều, tôi vội vàng lấy một gói trên cao đưa cho ông ta kèm theo một câu nói cũng khá "dịu dàng" nhưng người đàn ông xua tay lắc đầu và trả lời một cách cộc cằn "tôi không cần ai giúp hết cả, tôi có thể tự lo lấy được", nói rồi ông lăn nhanh chiếc xe về phía khác, tôi ngẩn ngơ nhìn gói dâu trong tay rồi nhìn theo người đàn ông đang ra sức lăn chiếc xe cho nhanh hơn nữa. Trời ạ, người cần mình giúp đỡ thì mình không gắng làm, người không cần thì mình lại nhào vô… kiếm chuyện!
Cũng may là sắp có hai ngày cuối tuần, tha hồ ngủ nướng. Đôi khi hạnh phúc chỉ đơn giản là một buổi sáng được tha hồ dậy trễ?
thứ sáu 27.05.2011
trần thanh hương
Sáng nay đài France Info nói về tin ngày hôm qua (thứ năm 26/5) ở Paris, cơ quan lo cho người thất nghiệp (Pôle Emploi) đã mở một cuộc tuyển chọn giáo chức để thay thế cho khoảng 4000 người về hưu trí vào niên khóa 2011-2012, nhưng chỉ có 500 người nộp đơn mà hầu hết các ứng viên lại là những người không có việc làm và thuộc các ngành nghề khác, đúng là "chuyện khó tin nhưng có thật" đang xảy ra ở một đất nước có hơn 4 triệu người thất nghiệp. Có rất nhiều giải thích được đưa ra từ mọi phía, giải thích nào cũng hay, cũng đúng, cũng có lý hết cả… nhưng không vì thế mà nước Pháp sẽ có thêm đủ giáo chức cho niên học tới…
Ở một ngã tư đèn đỏ, một người đàn ông mù cầm chiếc gậy trắng để dò đường đang đứng đợi, ông không thể biết được khi nào thì đèn xanh để có thể băng qua đường. Từ xa tôi đã thấy ông và thầm mong có người nào đó đến dẫn giùm ông qua đường, nhưng khi tôi tới nơi, đèn đỏ nên xe phải ngừng lại, vẫn chưa có ai đến giúp mặc dù trên lề đường, chung quanh ông rất đông bộ hành qua lại. Tôi phân vân nửa muốn chạy đến giúp ông, nửa không dám bỏ chiếc xe nằm nghênh ngang giữa đường trong giờ cao điểm nầy, sẽ gây kẹt xe náo loạn và cũng sẽ bị chửi náo loạn, mấy đứa đồng nghiệp tây vẫn hay nhắc nhở tôi "trop bon, trop con" (quá tốt tức là quá ngu). Đèn xanh, tôi tiếp tục chạy , nhìn vào kính chiếu hậu thấy cái dáng gầy gò cao lênh khênh của người đàn ông mù vẫn bất động trong dòng người qua lại…
Chiều thứ sáu được ra về sớm hơn những chiều khác trong tuần, tôi ghé vào một siêu thị gần nhà. Đang là mùa của trái dâu tươi, "chờ mong em chín đỏ trái dâu…" , có ai chờ mong tôi đến chín vàng trái xoài, trái mít như Cung Trầm Tưởng chờ người yêu đến chín đỏ trái dâu không nhỉ? Chọn hai gói dâu thật tươi ở dãy trên cao bỏ vào xe đẩy, quay qua bên cạnh tôi thấy một người đàn ông khoảng trung niên đang ngồi trên một chiếc xe lăn, mắt ông nhìn lên những gói dâu ở dãy cao nhất mà tôi vừa lấy, đoán là ông muốn có gói dâu tươi thay vì lấy những gói ở dưới thấp đã bị bầm dập khá nhiều, tôi vội vàng lấy một gói trên cao đưa cho ông ta kèm theo một câu nói cũng khá "dịu dàng" nhưng người đàn ông xua tay lắc đầu và trả lời một cách cộc cằn "tôi không cần ai giúp hết cả, tôi có thể tự lo lấy được", nói rồi ông lăn nhanh chiếc xe về phía khác, tôi ngẩn ngơ nhìn gói dâu trong tay rồi nhìn theo người đàn ông đang ra sức lăn chiếc xe cho nhanh hơn nữa. Trời ạ, người cần mình giúp đỡ thì mình không gắng làm, người không cần thì mình lại nhào vô… kiếm chuyện!
Cũng may là sắp có hai ngày cuối tuần, tha hồ ngủ nướng. Đôi khi hạnh phúc chỉ đơn giản là một buổi sáng được tha hồ dậy trễ?
thứ sáu 27.05.2011
trần thanh hương