]]>

27 tháng 5, 2011

tạp bút: chuyện ngày thứ sáu

Nếu thứ hai là ngày mà tôi (và rất nhiều người khác nữa) ghét nhất trong tuần thì thứ sáu lại là ngày mà tôi (và cũng rất nhiều người khác nữa) thích nhất trong tuần. Ý nghĩ sắp có 2 ngày week end giúp tôi phấn chấn tinh thần hơn để "đi cày" với y phục "décontracté" của ngày thứ sáu, casual day.
Sáng nay đài France Info nói về tin ngày hôm qua (thứ năm 26/5) ở Paris, cơ quan lo cho người thất nghiệp (Pôle Emploi) đã mở một cuộc tuyển chọn giáo chức để thay thế cho khoảng 4000 người về hưu trí vào niên khóa 2011-2012, nhưng chỉ có 500 người nộp đơn mà hầu hết các ứng viên lại là những người không có việc làm và thuộc các ngành nghề khác, đúng là "chuyện khó tin nhưng có thật" đang xảy ra ở một đất nước có hơn 4 triệu người thất nghiệp. Có rất nhiều giải thích được đưa ra từ mọi phía, giải thích nào cũng hay, cũng đúng, cũng có lý hết cả… nhưng không vì thế mà nước Pháp sẽ có thêm đủ giáo chức cho niên học tới…
Ở một ngã tư đèn đỏ, một người đàn ông mù cầm chiếc gậy trắng để dò đường đang đứng đợi, ông không thể biết được khi nào thì đèn xanh để có thể băng qua đường. Từ xa tôi đã thấy ông và thầm mong có người nào đó đến dẫn giùm ông qua đường, nhưng khi tôi tới nơi, đèn đỏ nên xe phải ngừng lại, vẫn chưa có ai đến giúp mặc dù trên lề đường, chung quanh ông rất đông bộ hành qua lại. Tôi phân vân nửa muốn chạy đến giúp ông, nửa không dám bỏ chiếc xe nằm nghênh ngang giữa đường trong giờ cao điểm nầy, sẽ gây kẹt xe náo loạn và cũng sẽ bị chửi náo loạn, mấy đứa đồng nghiệp tây vẫn hay nhắc nhở tôi "trop bon, trop con" (quá tốt tức là quá ngu). Đèn xanh, tôi tiếp tục chạy , nhìn vào kính chiếu hậu thấy cái dáng gầy gò cao lênh khênh của người đàn ông mù vẫn bất động trong dòng người qua lại…
Chiều thứ sáu được ra về sớm hơn những chiều khác trong tuần, tôi ghé vào một siêu thị gần nhà. Đang là mùa của trái dâu tươi, "chờ mong em chín đỏ trái dâu…" , có ai chờ mong tôi đến chín vàng trái xoài, trái mít như Cung Trầm Tưởng chờ người yêu đến chín đỏ trái dâu không nhỉ? Chọn hai gói dâu thật tươi ở dãy trên cao bỏ vào xe đẩy, quay qua bên cạnh tôi thấy một người đàn ông khoảng trung niên đang ngồi trên một chiếc xe lăn, mắt ông nhìn lên những gói dâu ở dãy cao nhất mà tôi vừa lấy, đoán là ông muốn có gói dâu tươi thay vì lấy những gói ở dưới thấp đã bị bầm dập khá nhiều, tôi vội vàng lấy một gói trên cao đưa cho ông ta kèm theo một câu nói cũng khá "dịu dàng" nhưng người đàn ông xua tay lắc đầu và trả lời một cách cộc cằn "tôi không cần ai giúp hết cả, tôi có thể tự lo lấy được", nói rồi ông lăn nhanh chiếc xe về phía khác, tôi ngẩn ngơ nhìn gói dâu trong tay rồi nhìn theo người đàn ông đang ra sức lăn chiếc xe cho nhanh hơn nữa. Trời ạ, người cần mình giúp đỡ thì mình không gắng làm, người không cần thì mình lại nhào vô… kiếm chuyện!
Cũng may là sắp có hai ngày cuối tuần, tha hồ ngủ nướng. Đôi khi hạnh phúc chỉ đơn giản là một buổi sáng được tha hồ dậy trễ?
thứ sáu 27.05.2011
trần thanh hương

26 tháng 5, 2011

Hỏi nhau


khi không mà lại quen nhau
khi không mà lại u sầu đắng cay
khi không mà cứ thở dài
khi không mà cứ nhớ hoài người dưng
nghe chiều đi thấy rưng rưng
nghe đêm về thấy mùi hương nghẹn ngào
nghe lòng lạnh giấc chiêm bao
nghe chân ai bước lạc vào cổ thi
hỏi lòng nhau nữa mà chi
xa nơi cố quận nhớ gì chốn đây
dõi hồn nhau ở trong mây
khi không mà lại buồn lây một người.

trần thanh hương

24 tháng 5, 2011

Em xưa


mây xưa đã bỏ lưng đèo
em xưa đã bỏ người theo một người
tay gầy mấy ngón buông lơi
áo dài mấy vạt buồn phơi bên đồi
ngẩn ngơ nhìn tháng ngày trôi
chuông thu không bỗng gọi mời nẻo xa
mắt ai chở khói quê nhà
hồn ai chở giấc quan hà cố hương
xe đời gõ nhịp sầu vương
em xưa thôi cũng bỏ thương với chờ
bên đời một bóng bơ vơ
thôi, em về viết câu thơ tặng người.

trần thanh hương

23 tháng 5, 2011

tạp bút: thấy lại chiều nay

Chiều nay trời thật đẹp, không khí mát lạnh với những tia nắng ấm làm dịu lòng người. Tôi khoan khoái trở về nhà. Mới thứ hai đầu tuần mà đã thấy đừ sau một ngày "cày" hơi "quá tải".
Đi qua Place du Marché, khu thị tứ nhộn nhịp của thành phố du lịch Versailles, quá đông nên xe phải chạy chậm. Ở một góc ngã tư, tôi thấy một linh mục còn rất trẻ, dáng thanh tú trong chiếc áo dòng mầu đen đang cắm cúi bước trên lề đường, bàn tay phải cầm chuỗi tràng hạt, theo sau là ba, bốn cô gái cũng rất trẻ, có vẻ khá "bụi đời". Tôi không nghe được họ nói gì nhưng nhìn cách các cô cứ xô vào nhau vừa chỉ chỏ vị linh mục vừa cười dỡn ầm ĩ, tôi có thể đoán được nhà tu hành kia đang là nạn nhân trước sự bỡn cợt của các cô gái, "la méchanceté est gratuite!". Vị linh mục vẫn đều bưóc, vài cơn gió nhẹ thổi vạt áo dòng bay ngược ra sau vẽ lên trời chiều một hình ảnh vô cùng cô đơn lạc lõng.
Đến trước Château de Versailles, một đoàn rồng rắn các du khách -vừa đổ xuống từ hai chiếc xe ca- đang băng qua đường bất chấp đèn xanh hay đỏ, kẹt xe náo loạn, lại phải kiên nhẫn chờ. Chẳng biết làm gì, tôi lục tìm đống CD bên cạnh, lấy đại một cái thay vào cái cũ đã nghe đi nghe lại từ cả tháng nay, giọng của Ngọc Hạ hát một bản nhạc của Vũ Thành An làm sau 75 "em bảo anh đi đi, sao anh không đứng lại? em bảo anh đừng đợi, sao anh vội về ngay? lời nói thoảng gió bay, đôi mắt huyền đẫm lệ, mà sao anh dại thế, không nhìn vào mắt em?...". À, tác giả của những bài không tên đang trách mình "ngu quá", ai bảo tin lời đàn bà mà không biết phân biệt là người ta nói "thật" hay nói "hờn mát"? mà giả dụ là cô ấy, bà ấy có "nói thật" đi nữa thì phải hiểu là người ta đã phát ngôn trong cơn hờn ghen tức giận, đàn bà con gái dù có cháu chắt chít… gì đi nữa thì cũng vẫn không bỏ được tính ghen hờn. Trí thông minh của đàn ông để đi đâu mà không đem ra xử dụng những lúc nầy? Nghĩ cho cùng, đàn ông nhiều khi ngu thật, càng thông minh càng ngu tợn! tuy nhiên có một điều chắc chắn là người phụ nữ yêu người đàn ông ngu này mới chính là người ngu tàn bạo hơn hết thảy mọi người ngu!!!
Bụi tường vi nở rộ bên hông nhà, mấy cụm hồng thơm ngát dưới cửa sổ, cây lilas tím rực thoảng hương nồng trong gió… tôi đã về đứng lại trong sân nhà mình, tấm áo dòng lạc lõng, bài hát gợi nhớ một người… chẳng có gì ăn nhập với nhau hết cả, phải thế không?
thứ hai, 23/05/2011
trần thanh hương

22 tháng 5, 2011

Lạc lối về


người nghe không sao chẳng nói gì
mùa thu nào tiễn bước ai đi
xa nhau buồn đọng đầy lên mắt
chẳng hẹn hò nên chẳng ngóng tìm

người vui không sao chẳng gắng cười
gió đông về theo tháng năm trôi
đưa tay hái nụ tình xanh ngát
đâu biết lòng ai đã cạn rồi

người buồn không sao chẳng nhắn lời
chiều xuân nào lạnh má run môi
tóc mây xưa dạt trời phiêu lãng
áo mỏng chìm theo mấy dặm đời

người yêu không sao chẳng hẹn thề
hạ chưa tàn nắng đẫm cơn mê
dăm ba sợi khói chùng lên mắt
vướng bận đời ai lạc lối về.

trần thanh hương

18 tháng 5, 2011

Nhớ gì không


mưa tạt lạnh chiều qua đường phố cũ
ngưòi không về che bớt gió giùm em
bên hiên vắng nụ hoa gầy ủ rũ
nhớ gì không ngày đó nắng êm đềm

cũng như người em chỉ là hạt bụi
bay loanh quanh trong nỗi nhớ khôn cùng
khi đứng lại bên khung đời trơ trụi
nghe tim mình chợt vỡ giữa hư không

người chập choạng bước dần vô đêm tối
nhớ gì không thềm cũ nắng xưa chờ
đêm hiu hắt cúi nhìn tay chỉ rối
có âm thầm đọc mãi một lời thơ

cũng như người em chỉ là giọt lệ
rơi long lanh trên miệng đắng môi hờn
trong gió thoảng đôi lần nghe rất nhẹ
mùi hương về gợi nhớ một lần thương

mưa tạt lạnh chiều qua đường phố nhỏ
người không về nên áo cũng phôi pha
nghe hiu hắt con chim gầy trước ngõ
lời kêu thương còn đọng giữa chiều tà.

trần thanh hương

14 tháng 5, 2011

Chuyện kể


chuyện tình dài anh kể em nghe
thuở xa xưa công chúa trang đài
yêu chàng lãng tử nhiều mơ mộng
nên đôi lần tưởng một mà hai

chuyện tình buồn anh kể em nghe
có người đi vớt lá sông đầy
sông bao nhiêu lá người không đếm
chỉ đếm mưa gầy trên áo bay

chuyện tình sầu em kể anh ơi
núi nhìn sông vọng tiếng ru hời
đâu hay sông chở hồn thơ dại
trôi mãi âm thầm ra biển khơi

chuyện tình nầy em kể anh nghe
có người đi nhặt lá khô về
ngẩn ngơ nhớ lại mùa thu trước
đã nói cùng ai chuyện ước thề

chuyện tình mình ta kể cho xong
lối yêu thương trái đắng vô cùng
đâu hay lạc bước về đôi ngã
thơ lạnh lòng ai anh biết không.

trần thanh hương

11 tháng 5, 2011

Bài học


anh dạy em bài học
khôn ngoan khi vào đời
nhớ coi chừng thiên hạ
lọc lừa trên đầu môi

anh dạy em bài toán
cộng trừ với nhân chia
cộng nhiều khi tan vỡ
trừ nhiều khi biệt ly

anh dạy em bài luận
về những nỗi thương tâm
và lòng người không thể
tới bên nhau thật gần

anh dạy em bài triết
tuy gần mà thật xa
đông tây đành cách biệt
sầu vương mắt thật thà

anh dạy em bài hát
ngậm ngùi tiếng yêu thương
xa nhau rồi em hiểu
tình yêu thật khó lường

anh ơi bài anh dạy
toán cộng lẫn toán trừ
đem vào đời bỡ ngỡ
cùng mịt mờ như nhau.

trần thanh hương

7 tháng 5, 2011

Ơi anh


thôi rồi mình đã xa nhau
ơi anh phố cũ còn đâu một người
âm thầm nhớ những xuân tươi
ơi anh đã mất nụ cười thuở xưa
xin về làm giọt mưa thưa
rơi trên tóc nhỏ cho vừa nhớ thương
xin về làm khói vấn vương
cho cay mắt đỏ chiều sương thẩn thờ
bụi vàng che nửa câu thơ
áo xanh xưa cũng che mờ nẻo đi

bởi vì mình đã xa nhau
nên nơi chốn cũ sầu đau một người.

trần thanh hương

5 tháng 5, 2011

Lạc bước


anh vốn ghét đóng vai trò kịch sĩ
vờ đau thương khi tim vẫn ơ thờ
em vốn dốt đóng vai trò dạn dĩ
nên vô tình thơ dối gạt hồn thơ.
Chúa xui khiến anh em mình lạc bước
khúc ngoặc cuộc đời nên vướng vô nhau
bên thập giá đôi khi cùng lặng tiếng
nhớ nhớ quên quên, chắc Chúa cũng đau đầu!
anh cứ diễn tiếp vai trò kịch sĩ
em cứ vờ như dạn dĩ từ lâu
để mai sau nghe lại tiếng kinh cầu
thơ bớt lạnh dẫu tình vờ như có.

ta ướm thử lên đời nhau nhát chém
vết dao đâm sao bỗng nhói vô ngần.

trần thanh hương

4 tháng 5, 2011

Bên sông


chúng mình cùng đứng ở bên sông
mà sao xa cách đến muôn trùng
em ở bên nầy anh bên nớ
không một con đò, sông mênh mông

chúng mình cùng nhớ đến tên nhau
mà gọi mòn hơi vẫn lạc tầu
sân ga bến đợi về trăm ngã
đâu biết nơi nào hẹn trước sau

chúng mình cùng nói tiếng yêu thương
mà vẫn mất nhau cuối nẻo đường
anh níu phương trời hiu hắt gió
em tìm heo hút nắng quê hương

chúng mình cùng biết sẽ xa nhau
sao vội vàng quên bài thơ đầu
anh ơi, sông cũ đò không thấy
chỉ thấy em về lạnh nỗi đau.

trần thanh hương

2 tháng 5, 2011

Cõi mịt mù


giọng cười xa hút mãi thiên thu
người đến hay đi cõi mịt mù
nhịp gõ xe đời sao hiu hắt
ngậm ngùi nghe tiếng dế giun ru

trả lại cho em những dại khờ
người về vui với những câu thơ
gom dăm ba mảnh tình tan vỡ
nửa thoáng mê say nửa hững hờ

em nhớ rất nhiều người biết không
lời yêu theo gió thoảng hương nồng
chưa chi mà đã vào quên lãng
thôi, tiễn đưa tình vô hư không

người ơi gió lạnh về se sắt
em cũng nghe thêm lạnh tuổi đời
chợt thấy sầu lên đầy trong mắt
nghe chừng mù mịt tháng ngày trôi.

trần thanh hương

1 tháng 5, 2011

Xa xôi


Chừ không ai đưa tôi về đây nữa
chiều trôi nghiêng trên cây lá u buồn
gió vẫn lạnh tận hồn tôi muôn thuở
người đi rồi mầu áo bỗng tang thương

Hương có nhạt trên vai đời hiu quạnh
tình có phai như gió thoảng xa gần
thì xin cũng thêm một lần được mở
cõi lòng mình cho một thoáng bâng khuâng

Rồi ngày mai không ai về đây nữa
người xa xôi như cổ tích hoang đường
hoa vẫn rụng bên hiên đời lặng lẽ
dù âm thầm thì cũng một lần hương.

trần thanh hương

Đưa tiễn


chiều nay người ấy đi rồi
chiều nay thôi cũng rã rời mộng xưa
gọi người nghẹn giữa cơn mưa
nghe trong nức nở lời đưa tiễn lời
tôi về gọi mãi tôi ơi
gối chăn giờ cũng chìm hơi thở buồn
người đi từ dạo mù sương
chim non kêu tiếng đau thương giận hờn
gói tình trao nửa môi hôn
nửa kia thôi để vùi chôn cạnh lòng
có về gặp giữa hư không
mình chia nhau chút mênh mông ngậm ngùi

từ đây người ấy xa rồi
từ đây thôi chỉ mình tôi một mình.

trần thanh hương