người về tím thẫm hoàng hôn
cây rơi lá nhớ chiều buông giọng đàn
về nghe sông réo xa gần
về nghe núi khóc một lần biệt ly
về đây đưa tiễn nhau đi
nghìn năm sông núi nói gì cũng đau
người về tím áo mùa sau
tóc xanh xưa đã phai mầu nhớ thương
người về bóng cũ còn vương
mắt xưa chìm khuất nẻo đường xa xôi
thơ xưa ai đổi thay lời
tình xưa người đã quên rồi phải không?
người ơi sương khói mênh mông
bơ vơ đối bóng hư không thở dài
người ơi sương khói lưu đầy
bơ vơ nửa bóng phương nầy ngóng trông
người về tím gió bên sông
nghìn năm sau nữa vẫn không thấy người.
cây rơi lá nhớ chiều buông giọng đàn
về nghe sông réo xa gần
về nghe núi khóc một lần biệt ly
về đây đưa tiễn nhau đi
nghìn năm sông núi nói gì cũng đau
người về tím áo mùa sau
tóc xanh xưa đã phai mầu nhớ thương
người về bóng cũ còn vương
mắt xưa chìm khuất nẻo đường xa xôi
thơ xưa ai đổi thay lời
tình xưa người đã quên rồi phải không?
người ơi sương khói mênh mông
bơ vơ đối bóng hư không thở dài
người ơi sương khói lưu đầy
bơ vơ nửa bóng phương nầy ngóng trông
người về tím gió bên sông
nghìn năm sau nữa vẫn không thấy người.
trần thanh hương