Tôi không khỏi trầm ngâm khi đọc xong bài thơ “Biết không” của Thanh Hương.
Nhân vật nhỏ bé, “tôi”, trong thơ TH đã mở hé cho ta một tâm sự, một nỗi niềm của một tâm hồn sâu kín, mong manh,…
Đọc “Biết không” và hiểu được tâm sự của người viết, tôi chạnh nhớ tới hai câu thơ của Chế Lan Viên:
“Chao ơi! Mong nhớ! Ôi mong nhớ!
Một cánh chim thu lạc cuối ngàn”.
Chỉ có ai là khách tha hương trong những buổi chiều đơn chích, đứng ngóng nhìn về phía chân trời, chẳng biết nơi đâu là nhà, chỉ thấy một cánh chim nhỏ bé lạc lõng trong bầu trời chập choạng lúc hoàng hôn, mới cảm nhận được nỗi buồn cô đơn trong hai câu thơ trên của CLV hay câu thơ sau của Huy Cận: “Chim nghiêng cánh nhỏ bóng chiều sa” và rưng rưng với hai câu trong bài thơ của T.H
tôi con chim lạc, sầu đêm tới
thấy ánh sao khuya vẫn ngại ngùng
Bóng đêm đã xuống rồi, cánh chim nhỏ bé kia sẽ lạc về đâu? Một ánh sao khuya soi đường cho em bớt lẻ loi cô độc, thế nhưng "ngại ngùng" vẫn còn đó! Có phải em ngại ngùng trước khoảng trời mênh mông vô định chẳng biết đâu là bến đến?
“Tôi” cảm thấy mình rất nhỏ bé, tâm hồn rất mong manh, nên luôn thu mình trong một cuộc đời lặng lẽ
người biết đâu tôi như giọt lệ
chảy âm thầm xuống cuối đời nhau
người biết đâu tôi như hạt bụi
rất mong manh giữa nắng mưa sầu
“Tôi” bước vào cuộc sống vốn lạnh lùng với một trái tim khờ khạo của tuổi đôi mươi, làm sao tránh được những nỗi niềm hối tiếc
người biết đâu cây đời lạnh lắm
cứ cho hoài những nhánh ăn năn
người biết đâu tôi khờ khạo lắm
mãi ham vui nên cứ sai lầm
Nụ đời chưa kịp nở, ”tôi” chỉ như một đóa hoa gầy guộc mọc cheo leo giữa sự khắc nghiệt của cuộc sống. Người biết không, những ước mơ héo hắt trong “tôi” đang mong đợi một chút sương kia rơi xuống, để trở lại xanh tươi
sương cao mát ngọt mầm khô héo
tôi hoa gầy giữa núi cheo leo
Người Việt trong mấy thập kỷ qua đã phải trải qua biết bao biến cố tang thương của lịch sử, đã phải chịu biết bao nhiêu ly tán, “tôi” làm sao tránh khỏi cơn bão tố đó của đất nước,kể chi những mộng ước ngây thơ của tuổi hoa niên! Với cánh chim nhỏ, “tôi” đã phải tập tễnh rời xa tổ ấm, băng mình vào khoảng không gian vô tận với một tương lai chẳng biết về đâu.
Tìm đâu những ngày hẹn ước, người ơi!
người biết không một lần qua đây
hồn mênh mông bão tố lên đầy
tôi cơn mơ nhỏ đời giăng lưới
ngẩn ngơ nhìn sợi khói tình bay
Dù nhỏ nhoi như những hạt mưa phiêu định, nhưng “tôi” hy vọng vẫn có “một chút gì để nhớ”
người biết không tôi như mưa bay
lạc trăm năm vẫn nhớ một ngày
Là một người đọc thơ, tôi chia sẻ với hy vọng của “tôi” trong thơ T.H. Đã qua những sóng gió của thời tao loạn, “tôi” sẽ tìm lại được sự yên ổn, bình an, và, một buổi sáng nắng đẹp nào đó, ngồi bên ly cà phê ấm, “tôi” sẽ đọc lại mấy câu thơ của Huy Cận:
…
Ngủ đi em mộng bình thường
Ru em sẵn tiếng thùy dương đôi bờ
Cây dài bóng xế ngẩn ngơ
Hồn em đã chín mấy mùa buồn đau
Tay anh em hãy tựa đầu
Cho anh nghe nặng trái sầu rụng rơi
…
Lòng anh mở với quạt này
Trăm con chim mộng về bay đầu giường
Ngủ đi em, ngủ đi em…
Nguyễn Trần Trác