người ơi thơ dại xa rồi
sao em còn đứng trông vời nẻo xưa
người ơi đã mấy nắng mưa
sao em còn thấy như chưa đổi mùa
cây đời nhiều trái rất chua
tay đời nhiều nhánh rất thừa phải không
sông đời mấy khúc mênh mông
xe đời mấy bánh còn chông chênh hoài
cuối chiều mờ mịt bóng ai
cuối bài ca cũng bước sai nhịp rồi
người nhìn đời có thấy vui
người nhìn trăng có thấy bùi ngùi hơn
em về chạm bóng cô đơn
nghe đau chăn chiếu giận hờn tiếng ru
thèm ly rượu đắng tâm tư
như người xưa dụng tửu bù sầu nghiêng
miễn sao qua khỏi ưu phiền
cho dù sầu tự sầu riêng mãi hoài
thôi thì đời đã chia hai
chiều em qua phố gót hài chợt đau
thôi thì đành phải mất nhau
chiều em qua đó mưa mau, nhớ người.
trần thanh hương