đôi khi đời sống thật buồn
như con sông bỏ xa nguồn từ lâu
đôi khi nhìn chuyện bể dâu
thương cho người đã bạc mầu tóc xanh
đôi khi nhìn nắng xa xăm
ngẩn ngơ hỏi nhỏ nghìn năm còn gì
người về phủi bụi đường đi
tôi về phủi hết những gì quẩn quanh
người về phủi áo mong manh
tôi về phủi hết thơ xanh đã tàn
người về phủi hết bụi vàng
tôi về phủi hết lỡ làng đắng cay
bây giờ là trắng hai tay
bây giờ là hết những ngày ngóng trông
bắc thang hái đóa hoa nồng
ngẩn ngơ nhìn giọt máu hồng vết gai
người về nhắc chuyện tương lai
tôi về nhớ lại đời hai hướng rồi
nắng mưa là chuyện của trời
xa nhau là chuyện của đời thế gian
tôi về cuối nẻo xa xăm
nghe thiên thu réo trăm năm một người.
trần thanh hương