tôi con sông rộng
uốn mình theo bờ sậy khô khan
chợt nhớ thời mưa lũ
chợt thương về một thuở thênh thang
tôi cây cầu đá
đứng im lìm soi bóng chông chênh
chợt nhớ con đò cũ
ngày xa xưa theo nước qua ghềnh
tôi con đường thẳng
gồng mình trong từng chuyến xe qua
chợt thấy thèm giấc ngủ
thuở trầm luân chưa rủ nhau về
tôi bài thơ mỏng
nằm vô tình trên đất hoang sơ
chợt hiểu đời không đủ
lòng bao dung cho một chỗ mong chờ
tôi con chim nhỏ
cố giam mình trong chiếc lồng thưa
chợt mơ trời xanh cũ
buổi chớm sang đông chim hót sai mùa.
trần thanh hương