nhạt nắng dáng ai thêm gầy
người về xa khuất chân mây
có nghe muôn trùng réo gọi
chiều lên con nước dâng đầy
nhạt nắng tóc mây thêm dài
đôi lần chợt nhớ thương ai
ngẩn ngơ bên đời xao động
hồn như sợi khói lưu đày
nhạt nắng mắt xưa thêm sầu
âm thầm nhìn bến sông sâu
ai đi chia lòng mấy ngã
có về theo bóng đêm thâu
nhạt nắng ai xa ai rồi
cuối trời một bóng đơn côi
là thôi không còn thấy lại
là thôi tình cũng qua đời
nhạt nắng người lạc mất nhau
nhìn quanh tìm thuở ban đầu
đâu hay riêng mình đứng đợi
giật mình lòng thấy thêm đau.
trần thanh hương