người từ rủ áo hoàng hoa
quên câu sông nước gần xa gọi mời
cùng tôi leo dốc cuộc đời
có băn khoăn đếm những lời dối gian
cùng tôi leo dốc hoang mang
có bâng khuâng tiếc trăng ngàn gió đêm
tôi về gõ bước buồn tênh
đường xưa mây trắng lênh đênh cuối trời
tôi về nghe nhịp sầu rơi
người xưa đã ngủ, quên lời nhớ thương
tôi về tìm chút dư hương
tình xưa như khói như sương cũng tàn
tôi về gom hết lỡ làng
tưởng như lòng vẫn ngỡ ngàng đợi nhau
tôi về gọi mấy đời sau
nghe sông xưa khóc lời đau, nhớ người.
trần thanh hương