từ độ bước qua hồn tôi bỏ ngõ
người đem theo thanh gươm bén vô cùng
đâm lút cán con tim hiền ngoan nhỏ
đêm đen vàng ngày trắng đỏ hòa chung
từ độ áo thơ bay trời biệt xứ
cây vô ưu mang trái đắng trên cành
sầu tôi rụng bao lần đêm hạ chí
mưa bão về xóa sạch bóng ngày xanh
từ độ hát vu vơ lời trăn trở
tình còn không hay đã hết lâu rồi
âm thanh nghẽn câu ca thành dang dở
hát cho người hay hát chỉ cho tôi
từ độ bỏ trăng thơ buồn với núi
hồn bơ vơ như cây đứng không cành
người mãi miết tìm quên lời tiếc nuối
sầu tôi về rơi rụng tháng ngày xanh.
trần thanh hương