Tôi có cái tật là gặp một bài thơ hay thì đọc đi đọc lại, ngâm đi ngâm lại đến thuộc lòng, cháo trơn, rồi mới coi xuống dưới xem là thơ của ai. Vậy, xin lỗi quý vị, tôi đang nói về thơ của một người mà tôi chưa nói tới tên .
Người thơ ơi! Nàng đứng ở đâu mà chung quanh chỉ thấy mưa bay cuối trời :
Ừ thì như gió như mây
Ừ thì như chút mưa bay cuối trời
và tiếng dế giun ru :
Nhịp gõ xe đời sao hiu hắt
Ngậm ngùi nghe tiếng dế giun ru
Nàng ngồi ở đâu mà chung quanh có "bóng ngày vui" và "mùi tháng năm"
Tôi về tìm bóng ngày vui
Tìm hương xưa cũ tìm mùi tháng năm
phải chăng nàng đang ngồi dưới bóng quê hương, giữa mùa trăng, một bên là hồn năm cũ, một bên là cõi mịt mù để nàng nâng niu "mộng chưa tan" và lơ đãng đếm từng giọt "mưa đông lạnh lùng"
Mộng chưa tan, phải không người?
Làm sao quên lãng cuộc đời, phải không?
Người thơ ơi! Nàng nằm ở đâu mà sao "hồn hoang lạnh" của nàng dưới ba thước đất lại "lạnh" một niềm ấp ủ như thế:
Trong quan tài đỡ hồn hoang lạnh
Nửa tấm khăn dành thay gối chăn
Ôi ! Cái lạnh của người thơ thật không bút nào tả được ! Tôi đành chịu thua thôi. Ai đã từng mơ đi xuống mồ lạnh như ông Đinh Hùng chẳng hạn :
Thu ơi đánh thức hồn ma dậy
Ta muốn vào thăm đáy mộ sâu
thì chắc trong mơ cũng được tận hưởng cái thú đau thương trong tư bề đêm đen gió lạnh :
Lỡ khi người có về trong mộng
Mộng sẽ êm đềm hơn cả mơ
Người thơ ơi! Nàng từ phương trời xứ lạnh, về quê cũ, sao nàng lại:
Em tìm heo hút nắng quê hương
Nàng không tìm thấy, nhưng nàng nhìn thấy người ta "nhặt nắng ven sông" và người ta "mua nắng mùa đông để dành".
Đọc đi đọc lại hoài, không biết nàng thích mưa hay thích nắng (đàn bà con gái mưa nắng thất thường) nhưng tôi đếm được rất nhiều chữ lạnh. Mưa cũng lạnh mà nắng cũng lạnh !
Tôi tưởng tượng một ngày thu nàng đi dưới hàng me Sài Gòn, mặc áo ấm xứ lạnh, nàng vuốt mái tóc lạnh, thả tia nhìn lạnh vào phương trời hoài vọng, dưới hàng mi lạnh như còn đọng vài giọt sầu lạnh...
...Ai mà chẳng muốn làm gió đưa hương về phương trời thơ mộng. Riêng tôi, ở đây, muốn làm gió để gửi đi khắp phương trời một thông điệp rằng: Có một người làm thơ "lạnh" tên Hương.
Chân Diện Mục
05-09-2011
Chân Diện Mục là bút hiệu của Phạm Huy Viên. Ông sinh năm 1936 tại Nam Định, di cư vào Nam năm 1954, học Đại Học Sư Phạm Sài Gòn khóa 1957-1960, ban Việt Hán. Dạy học tại Rạch Giá, Đà Lạt, Cần Thơ. Nghỉ dạy năm 1978. Làm đủ thứ nghề: làm rẫy, đi buôn.... cuối cùng viết văn thơ tại nhà nhưng không in hay đăng báo gì cả.
Blog Văn Thơ Huy Viên: http://vn.myblog.yahoo.com/chandienmuc36
Người thơ ơi! Nàng đứng ở đâu mà chung quanh chỉ thấy mưa bay cuối trời :
Ừ thì như gió như mây
Ừ thì như chút mưa bay cuối trời
và tiếng dế giun ru :
Nhịp gõ xe đời sao hiu hắt
Ngậm ngùi nghe tiếng dế giun ru
Nàng ngồi ở đâu mà chung quanh có "bóng ngày vui" và "mùi tháng năm"
Tôi về tìm bóng ngày vui
Tìm hương xưa cũ tìm mùi tháng năm
phải chăng nàng đang ngồi dưới bóng quê hương, giữa mùa trăng, một bên là hồn năm cũ, một bên là cõi mịt mù để nàng nâng niu "mộng chưa tan" và lơ đãng đếm từng giọt "mưa đông lạnh lùng"
Mộng chưa tan, phải không người?
Làm sao quên lãng cuộc đời, phải không?
Người thơ ơi! Nàng nằm ở đâu mà sao "hồn hoang lạnh" của nàng dưới ba thước đất lại "lạnh" một niềm ấp ủ như thế:
Trong quan tài đỡ hồn hoang lạnh
Nửa tấm khăn dành thay gối chăn
Ôi ! Cái lạnh của người thơ thật không bút nào tả được ! Tôi đành chịu thua thôi. Ai đã từng mơ đi xuống mồ lạnh như ông Đinh Hùng chẳng hạn :
Thu ơi đánh thức hồn ma dậy
Ta muốn vào thăm đáy mộ sâu
thì chắc trong mơ cũng được tận hưởng cái thú đau thương trong tư bề đêm đen gió lạnh :
Lỡ khi người có về trong mộng
Mộng sẽ êm đềm hơn cả mơ
Người thơ ơi! Nàng từ phương trời xứ lạnh, về quê cũ, sao nàng lại:
Em tìm heo hút nắng quê hương
Nàng không tìm thấy, nhưng nàng nhìn thấy người ta "nhặt nắng ven sông" và người ta "mua nắng mùa đông để dành".
Đọc đi đọc lại hoài, không biết nàng thích mưa hay thích nắng (đàn bà con gái mưa nắng thất thường) nhưng tôi đếm được rất nhiều chữ lạnh. Mưa cũng lạnh mà nắng cũng lạnh !
Tôi tưởng tượng một ngày thu nàng đi dưới hàng me Sài Gòn, mặc áo ấm xứ lạnh, nàng vuốt mái tóc lạnh, thả tia nhìn lạnh vào phương trời hoài vọng, dưới hàng mi lạnh như còn đọng vài giọt sầu lạnh...
...Ai mà chẳng muốn làm gió đưa hương về phương trời thơ mộng. Riêng tôi, ở đây, muốn làm gió để gửi đi khắp phương trời một thông điệp rằng: Có một người làm thơ "lạnh" tên Hương.
Chân Diện Mục
05-09-2011
Chân Diện Mục là bút hiệu của Phạm Huy Viên. Ông sinh năm 1936 tại Nam Định, di cư vào Nam năm 1954, học Đại Học Sư Phạm Sài Gòn khóa 1957-1960, ban Việt Hán. Dạy học tại Rạch Giá, Đà Lạt, Cần Thơ. Nghỉ dạy năm 1978. Làm đủ thứ nghề: làm rẫy, đi buôn.... cuối cùng viết văn thơ tại nhà nhưng không in hay đăng báo gì cả.
Blog Văn Thơ Huy Viên: http://vn.myblog.yahoo.com/chandienmuc36