]]>

18 tháng 1, 2013

tạ lòng người

tạ lỗi người đã nói thương tôi
tình ta như nắng cuối chân trời
ai đem thơ tạc vào duyên cũ
để một mình ôm nhớ xa xôi

tạ lỗi người dù đã chia phôi
tình tan như gió thoảng bên đồi
ai đem mây níu vầng trăng ảo
tôi một mình níu bóng đêm trôi

tạ lỗi người với tiếng ăn năn
vòng tay xưa môi mắt ân cần
là thôi biền biệt nghìn năm nữa
vẫn một mình tôi ngóng xa xăm

tạ lỗi người đã lỡ trăm năm
tình đi như nước cuốn theo dòng
người như mây lạc về phương bắc
tôi một mình níu gió phương nam

tạ lỗi người đã nói yêu tôi
tình ta như gió chướng bên trời
như câu thơ lỡ vần sai điệu
tạ lòng người tạ nỗi đau tôi.

trần thanh hương

15 tháng 1, 2013

thánh giá

tôi về chép lại câu thơ
gởi nhau bài học ngu ngơ một đời
tôi về ghi lại mấy lời
tặng nhau hư ảo một thời đã xa
quỳ xin đời chẳng thứ tha
quỳ dâng nhau một chút quà vong thân
mai sau tình xích lại gần
là khi mình đã mấy lần quay lưng
đôi khi tình đến nửa chừng
như cây thánh giá giữa đường Chúa trao
về nơi nao đi phương nào
xoay ngang vác dọc vẫn vào nỗi đau
mang cây thánh giá cùng nhau
người ơi sao nặng niềm đau cuối đời.

trần thanh hương

9 tháng 1, 2013

Một thoáng rồi thôi

Em chợt đến như một cơn gió nhẹ
Từ phương nào thổi đến những chiêm bao
Những buổi sáng tiếng chim chào lảnh lót
Anh đợi tình yêu đến với ngọt ngào

Em là gió nghìn phương anh vẫn nhớ
Tình là mây trăm hướng biết đâu chờ
Có phải chỉ là mộng ảo trong mơ
Được là mất lẽ nào em chẳng hiểu?

Một thoáng rồi thôi tình người viễn xứ
Cũng qua mau như một áng mây chiều
Thôi giữ làm chi những lời hẹn ước
Nắng tắt rồi, sao bỗng thấy cô liêu.

Mây Tần

      

2 tháng 1, 2013

đâu hay

ở một nơi nào thật xa
chiều em qua đó nghiêng tà áo bay
ở một nơi nào heo may
chiều em qua đó lòng lay lắt buồn
có bao nhiêu lá trên rừng
ai ngơ ngẩn níu cho đừng rụng thêm
đi về ngày tháng mông mênh
ai đem trăng cũ bỏ quên bên thềm
có câu thơ cổ êm đềm
ai đem bỏ nốt cuối ghềnh đầu sông
đi về hỏi nhỏ hư không
trăm năm sau có còn trông một người
tóc che giấu khẽ môi cười
giấu sâu thêm nữa vạn lời đắng cay
đi về hỏi lá trên cây
ai đem nắng buộc vào mây cuối trời
ở một nơi nào xa vời
chiều em qua đó tiếc đời thơ ngây
ở một nơi nào mưa bay
chiều em qua đó đâu hay…vắng người.

trần thanh hương