]]>

12 tháng 12, 2008

Lục bát ngày xưa

Saigon có những cơn mưa
Cho tôi nhớ mãi ngày xưa một người
Trách tôi khi thiếu môi cười
Hờn tôi khi thấy tôi lười nói năng
Người yêu tôi thưở mười lăm
Người thương tôi thưở trăng chưa kịp tròn
Nên lòng người cứ héo hon
Nên tim tôi cứ như nhành ngọc rơi
Người đi tìm ngọc mù khơi
Tôi vô tâm nỡ dấu nơi ngọc chìm
Ngày xưa tôi nhớ mà quên
Người xưa tôi nhớ để quên suốt đời.

Trên sông chiều đã xuống dần
Trên vai ngày cũng âm thầm trôi qua
Xe đời đã bỏ đi xa
Sao ta còn lại mình ta thẩn thờ
Gọi tên người mãi còn mơ
Gọi tên người mãi còn ngơ ngẩn lòng
Tay nào níu giữ hư không
Tay nào đan ngón xuân hồng người ơi
Nay thuyền đã bỏ ra khơi
Trăm con sóng cũng vào nơi mịt mùng

Từ khi người ấy qua sông
Tôi con chim nhỏ chiều đông hót buồn.

thanh hương